Đề bài: Hãy đóng vai ông Hai nhắc lại sự việc tự Lúc ôngnghe tin làng Chợ Dầu theo giặc mang lại mặc nghe được tin cải bao gồm.
Bạn đang xem: Đóng vai ông hai kể lại câu chuyện làng
Ôi chiếc buôn bản Dầu của tôi! Vẫn dòng phong vị ngọt ngàocủa lúa non đồng nội. Vẫn con phố gạch men đá xanh rơn. Bầu ttách cao thẳm, rộng lớn baola, vương chút ít nắng nóng xuống mái đình cổ xưa. Tôi vẫn yêu thương cùng yêu biết nhường nhịn nàochiếc mảnh đất này, địa điểm tôi sinh ra và Khủng lên. Bọn giặc đáng khinc tê đã tànkhu vực trên đây. Làng Dầu không thể như ngày tôi đề xuất tránh thôn đi tản cư nữa. Nhưng giờquay trở lại, lòng tôi vẫn ráng, vẫn vẹn nguyên không hề chuyển đổi. Trong tôi tất cả cáigì nao nao hết sức kỳ lạ. Một cảm giác lưu giữ ghi nhớ, xen một ít thương thơm, pha song sự tựhào. Tôi như vỡ vạc òa vào niềm sung sướng. Hạnh phúc vì chưng thực sự loại buồn bã củamột ngày xa tít kia chỉ từ là hồi ức, hồi ức ko đẹp tuy thế lại làm cho confan ta ghi nhớ mãi quan yếu quên.

Đó là một trong những ngày nắng và nóng. Cũng cách đó mấy năm rồi. Và tôithì cũng không còn nhớ rõ cho lắm.
Trưa ấy, trời nắng nóng gớm lắm. Nắng rọi xuống phương diện sânsáng sủa lóa. Nắng nlỗi ao ước thiêu rụi cả con bạn. Có mấy giờ đồng hồ kê trưa chứa lên eoéo. Tiếng đồng chí ve thì ngân mãi không đỡ bệnh, não lòng. Xong việc, tôi tất cả cả mộtkhoảng chừng thời gian cơ mà nằm nghĩ vẩn vơ. Và cầm cố là tôi lưu giữ về dòng thôn Dầu của tôi,ghi nhớ ghê gớm.
Tôi ngóng đứa đàn bà to từng thời điểm một. Mong nó vềnkhô cứng nkhô giòn nhằm trông công ty trông cửa ngõ, để tôi còn được gia công mẫu việc cơ mà tôi vẫnlàm. Một lúc sau, nó về. Tôi dặn dò bé vài câu rồi bước vội ra bên ngoài. Đườngvắng tanh hẳn bạn qua lại. Ttách lồng lộng gió nhưng vẫn không được để thổi đi cáinắng cháy của mùa hè. Nắng nạm này thì vứt mẹ bọn chúng nó. Tôi suy nghĩ rồi nói Khủng. Cótín đồ đi qua, kinh ngạc hỏi lại:
- Chúng nó nào?
- Tây ấy chứ đọng còn bọn chúng nó làm sao nữa. Ngồi vị trí giờbởi ngồi tù nhân.
Nói rồi tôi bước trực tiếp. Cũng như hay lệ, tôi ghévào trạm công bố nghe ngóng tình trạng chiến sự. Biết bao là tin hay. Ruột gantôi cứ nhỏng múa cả lên. Vui quá! Nhưng chắc là hạnh phúc của con fan thiệt làbé xíu nhỏ tuổi. Ngờ đâu dòng sướng ấy chỉ là 1 ngày lặng gió trước khi giông tố nổilên. Bước ra khỏi chống thông báo, tôi rẽ vào dặn bà xã vài câu hỏi rồi theo lốithị trấn cũ cơ mà đi. Tôi tạt qua tiệm nước ngồi. Tại đây, đầy đủ tốp fan tản cư dướixuôi lên đứng ngồi lố nhố. Nghe một fan bầy bà nói lũ Tây nó vào xóm ChợDầu, nó khủng ba, tôi lo ngại, quay phắt lại gắn bắp hỏi:
- Nó… Nó vào thôn Dầu hsinh hoạt bác? Thế ta giết mổ được baonhiêu thằng?
- Có làm thịt được thằng nào đâu. Cả xã chúng nó Việtgian theo Tây còn giết thịt gì nữa!
Giọng tín đồ bầy bà the thé, đầy mùi căm giận. Nó nhưgáo nước lạnh tạt thẳng vào phương diện tôi. Tôi sững sờ. Cổ họng nghẹn ắng lại, damặt tê rân rân, tưởng nlỗi cho nghẹt thở. Khóe mắt cứ đọng giật giật, những dâythần tởm như tê liệt. Một cơ hội thọ sau, tôi new rặn è nai lưng, nuốt đồ vật gi vươngvướng sinh sống cổ, hỏi lại, giọng lạc hẳn đi:
- Liệu tất cả thiệt không hsinh hoạt bác? Hay lại chỉ…
- Thì công ty chúng tôi vừa ở bên dưới đấy lên phía trên cơ mà lại…
Tôi chưa dứt lời thì người ta đã nói. Dứt khoát. Chắcnhỏng đinc đóng cột. Tôi đờ người. Hai tai ù ù. Chẳng còn nghe thấy gì cả. Giọngbạn tê như lẫn vào vào gió. Tôi trả chi phí nước, lảo đảo đứng dậy. Chèm chẹpmồm, mỉm cười nhạt một tiếng:
- Hà, nắng nóng tởm, về nào…
Tôi nói cùng với mình mà nlỗi chẳng nói cùng với ai. Tôi tự trấnan mình. Lảng ra một khu vực rồi bước hẳn, không dám xoay đầu lại nhìn. Tôi cúi gằmmặt xuống nhưng đi, nhỏng mình vừa làm điều gì đó phạm tội lắm. Về đến công ty, tôi nằmđồ vật ra chóng. Tay chân nlỗi nhũn hẳn ra, khôngcòn sức. Tôi thlàm việc dốc. Mấy đứa bé dại len lét gửi nhau ra đầu bên chơi sậm đùa sụivới nhau.
Nhìn bè lũ nhỏ, chẳng đọc sao nước mắt tôi cứ giàn ra.Mắt mờ đi, nhạt nhòa. Mấy đứa nhở… Chúng nó cũng chính là trẻ con làng Việt gian đấyư? Chúng nó cũng bị người ta tốt rúng, hắt hủi đấy ư? Khốn nàn, bởi ấy tuổiđầu… Tôi vậy chặt nhì tay, móng đưa vào domain authority giết mổ, đau nhói. Tôi rkhông nhiều lên nlỗi mộtbé thú bị thương, khổ sở đến tột cùng:
- Chúng bay ăn uống miếng cơm trắng hay miếng gì vào mồm mà đilàm loại tương tự Việt gian ban nước để nhục nhã cầm này.
Tôi đột ngừng lại, ngờ ngợ. Tôi nhớ lại từng bạn.Họ toàn những người có ý thức cả nhưng. Họ quyết ko chịu đựng đi để tại lại giữthôn, định bụng một phen sống mái cùng với bè đảng chúng nó. Có dễ thường họ chịu nhục nhãnhưng đi làm việc loại điều kinh hồn bạt vía ấy!... Nhưng không! Không gồm lử thì làm thế nào cókhói? Ai tín đồ ta đi đặt điều vu vạ mang đến nhưng có tác dụng gì? Chao ôi! Cực nhục chưa? Cảthôn Việt gian! Rồi đây biết sống ra sao? Ai tín đồ ta chứa? Ai fan ta buônchào bán mấy?... Tôi cứ bần thần nghĩ ngợi. Mọi sản phẩm rối tung lên, nlỗi tơ vò, một mớbòng bong. Gỡ nỗ lực nào cũng không ra được. Thôi thì giảm đi cho dịu nợ. Bụng bảodạ, tôi chũm nhét mang đến sâu mẫu cthị trấn đó vào sâu trong bộ não. Nhưng chắc là vợtôi cũng biết chuyện đó rồi. Chiều về, bà ấy mệt mỏi, dòng mặt nặng nề nlỗi treo chì.Mãi khuya, bà ấy bắt đầu dám lôi chuyện ấy ra. Vừa nói, hỏa khí trong tôi vẫn bùnglên. Thế là lặng bặt, nhẫn nhục.
Xem thêm: Cách Bảo Quản Cua Biển Sống Lâu Ít Hao Thịt, Cách Bảo Quản Cua Biển Đúng Cách
Đêm xuống tĩnh lặng mang đến kỳ lạ. Đêm Đen nhỏng mực, như chỉ trựchóng tôi nhắm mắt là đã ôm trọn trung tâm hồn tôi. Tôi vẫn nai lưng trọc ko có gì ngủđược. Hết trở bản thân bên này lại trnghỉ ngơi mình vị trí kia, thsinh sống dài. Chợt im hẳn đi, tôinghe tất cả giờ léo xéo nghỉ ngơi gian bên trên. Tiếng mụ chủ… Mụ nói đồ vật gi vậy? Mụ nói cáigì nhưng xạc xào thế? Trống ngực tôi đập thình thịch. Nín thsinh sống, tâm thuật nlỗi sôilên, tôi lắng tai nghe ra bên ngoài…
Từ ngày hôm ấy, tôi chỉ ru rú một góc nhà, đến hơn cả nhàbác bỏ Thứ cũng không đủ can đảm quý phái. Tủi hổ lắm! Tôi còn phương diện mũi làm sao nhưng mà nhìn bạn tanữa?... Ruột gan tôi thời gian nào tương tự như lửa đốt. Cứ đọng một đám đông túm lại tôi cũngxem xét, dăm bảy giờ cười cợt nói xa xa cũng thom thóp sợ hãi, loáng nghe thấy mấytiếng Tây, Việt gian… là lại chột dạ. Lủi thủi vào đơn vị, nin thin thkhông nhiều. Thôilại cthị trấn ấy rồi! Các nuốm sẽ nói “Ghét của như thế nào ttách chao của ấy”. Đúng nhưnhũng gì tôi lo sợ, mụ nhà đang đi đến, ý tđọng xua khéo Cửa Hàng chúng tôi. Phải rồi! Ai ngườita đần độn nhưng đi cất người quen biết cung cấp nước cơ chứ? Tất cả sẽ cù sống lưng lại với tôi. Thậtxứng đáng sợ! Thật là tuyệt mặt đường sống! Biết lấy nhau đi đâu bây giờ? Biết đâu ngườita cất mái ấm gia đình tôi? Cđọng nghĩ, nghĩ về với nghĩ mãi. Những ý nghĩ tối tăm, khiếp rợncđọng theo này mà len lách vào vai trung phong chí tôi. Từng bước, từng bước một một, chúng thốnglĩnh quan tâm đến của tôi… hay là trở lại làng?...
Nước mắt tôi cứ giàn ra. Mặn chát. Về thôn ư? Không…Không… Về buôn bản Có nghĩa là vứt đao binh, vứt thế Hồ. Về làng mạc đồng nghĩa với việcChịu trở về làm cho bầy tớ mang đến thằng Tây. Không thể được! Làng thì yêu thương. Yêu thật!Nhưng làng mạc theo Tây mất rồi. Làng đang bội nghịch lại ta thì đề nghị thù.
Tôi bế thằng út, xoa đầu nó, hỏi khẽ:
- Húc kia! Thầy hỏi con nhé, conlà con ai?
- Là bé thầy mấy lị con u.
- Thế nhà bé nghỉ ngơi đâu?
- Nhà ta làm việc thôn Chợ Dầu.
- Thế nhỏ bao gồm mê thích về buôn bản mìnhkhông?
Thằng bé xíu cúi khía cạnh, vân vê gấu áonlỗi cân nhắc loại gì đấy. Nó nép đầu vào ngục tù tôi, khẽ trả lời:
- Có.
Tiếng nó khẽ ksản phẩm. Nhỏng tiếnglòng của thiết yếu phiên bản thân tôi. Sao tôi vẫn cứ yêu cái xã ấy mang đến thế? Tôilại hỏi:
- Thế bé cỗ vũ ai?
- Con cỗ vũ thế TP HCM muônnăm!
Mắt thằng bé nhỏ msống to không còn cỡ. Đôi mắt lung linh ấy ánhlên một niềm vui vô tận. Thằng bé vấn đáp chấm dứt khoát. Nước đôi mắt tôi lại trào ra,ấm áp.
- Ừ đúng rồi, cỗ vũ nuốm Hồ nhỏ nhỉ.
Tôi thì thầm cùng với thằng bé xíu. Tôi tự khắc sâu vào lòng thằngbé nhỏ nhưng cũng giống như tự nhủ cùng với lòng mình, tự minh oan cho mình. Cái lòng bốbé tôi như thế đấy, tất cả bao giờ dám đối kháng không nên. Chết thì chết tất cả khi nào dám đơnkhông đúng.
Cđọng như vậy cho tới ngày hôm ấy. Tôi cảm nhận tin cảichủ yếu. Nlỗi buông bỏ được nhiệm vụ trong tâm, tôi download vàng mang đến bạn thân tphải chăng. Rồi lật đậtđi khoe với láng giềng trơn giềng. Phải! Phải! Phải cho hầu như người thuộc biết cáitin ấy chứ. Tay chân tôi cđọng múa không còn cả lên. Đimang lại đâu tôi cũng hô thật to:
- Tây nó đốt làng mạc tôi rồi. Nhà tôi hiện thời chỉ còn lạimột đống tro đên sì. Ông chủ tịch thôn tôi vừa lên cải bao gồm. Cải thiết yếu mẫu tinlàng mạc Chợ Dầu công ty chúng tôi Việt gian theo giặc ấy mà lại. Ra láo! Láo không còn, chẳng gồm gìsất. Toàn không nên sự mục đích cả!
Cái bên cháy ấy là bằng chứng mang đến bài toán thôn tôi khôngtheo giặc. Tôi hô hét nlỗi để trút bỏ bỏ mọi phiền lành muộn vừa mới rồi. Đã thật! Ai cũngmừng, cũng vui cho tôi…
Tiếng mấy người con léo réo. Thằng út kéo tay tôi gọito, kéo tôi thoát khỏi hồi tưởng. Tôi chú ý quanh. Mắt ngân ngấn lệ. Tôi nhấc bổngthằng nhỏ, hôn nó loại chụt. Nó mỉm cười rúc rích, tiếng cười nlỗi tung vào gió, nhưvới sự sung sướng của mình bao che lên cả làng Dầu. Tôi gói ghỉm rất nhiều hồi ứckia, nhét vào một trong những chỗ thiệt sâu rồi vững vàng bước, trực tiếp về vùng trước, trực tiếp về cáixóm của mình. Còn hồi ức cơ, nó chỉ làm cho tình thân làng của tôi thêm nồngđượm mà lại thôi… Tôi có niềm tin rằng, sau này vẫn còn làm việc phía trước. Và tôi đang gieo hạtsinh sống nơi phía trên nhằm niềm hạnh phúc nsống hoa nơi chốn này.